Chương 27: Hậu nhân Lỗ Bạn. Chương trước Chương tiếp. Đứng trước cửa 403, Mục Dung nghĩ nghĩ lấy ra cái túi, đặt nữ quỷ vào. Mới vừa vào cửa liền nhìn thấy 'kỳ cục cảnh', Tang Đồng một tay chống quải trượng, một tay cầm kiếm Ngũ Đế, đối diện cô ấy là
Chương 3 bạn cùng phòng tang du. Chương 3: Bạn cùng phòng, Tang Du. Ánh mắt chất phát của Vương Thanh Hải hiện lên vài tia mờ mịt, hắn máy móc nhẹ gật đầu sau đó quay đầu thoáng nhìn nhục thể đã chết liền bị xích sắt của Mục Dung lôi đi xuyên tường ra khỏi bệnh
4. Các biện pháp chẩn đoán, điều trị và phòng ngừa cơn co giật động kinh 4.1 Chẩn đoán cơn động kinh là gì? Chỉ vì bạn bị co giật, không có nghĩa là bạn bị co giật. Một người phải có ít nhất hai lần co giật không rõ nguyên nhân để được chẩn đoán là co giật.
Bạn cùng phòng là tử thần! - (Chương 247) - Tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Truyện tranh "Bạn Cùng Phòng Là Thần Tiên", nét vẽ đẹp sắc nét, hình ảnh chất lượng cao, nội dung hấp dẫn. Đọc truyện Bạn Cùng Phòng Là Thần Tiên truyện tranh chap mới nhất miễn phí tại mi2manga.com
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Chương 3 Bạn cùng phòng, Tang Du. Ánh mắt chất phát của Vương Thanh Hải hiện lên vài tia mờ mịt, hắn máy móc nhẹ gật đầu sau đó quay đầu thoáng nhìn nhục thể đã chết liền bị xích sắt của Mục Dung lôi đi xuyên tường ra khỏi bệnh viện. Y tá dừng lại các dụng cụ duy trì sinh mệnh, người chăm sóc gọi điện thông báo gia quyến Vương Thanh Hải, bác sĩ cũng vì hắn mà đắp lên vải trắng. Hai người mơ mơ hồ hồ đi thật xa Vương Thanh Hải mới bất tri bất giác hỏi "Tôi đã chết rồi sao?" "Ừm." Bờ môi hắn giật giật tựa như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng hoá thành tiếng thở dài ảo não. Biểu cảm của Mục Dung không chút thay đổi, cô phục vụ Địa Phủ mười lăm năm lẻ năm tháng, chuyện như vậy đã gặp quá nhiều đã sớm chết lặng từ lâu. Đối với người thường mà nói, chết là sinh mệnh kết thúc, nhưng đối với Mục Dung lại là một hành trình khác vừa bắt đầu, không có gì để bi thương. Hai người đến khu dân cư cao cấp ở thành nam, đi vào một cái biệt thự sáng trưng, linh đường được dựng ở lầu một. Còn rất nhiều người vẫn chưa thể tiếp nhận hình thức hoả táng. Giữa linh đường là một cỗ quan tài, tường nhà màu trắng dán một mảnh giấy lớn màu đen to đùng một chữ "Điền" Ở trên bàn đặt một tấm ảnh đen trắng người đã chết, hai bên quan tài đặt một đôi rồng và một cặp tiểu Hoa đồng* chưa điểm mắt. Hai bên vách tường bày đầy vòng hoa xếp tới giữa linh đường. *Hình nhân giấy, đốt xuống để hầu hạ người đã khuất. Ở bên trái đặt một con Bạch Mã cao lớn, bên phải đặt một số nhu yếu phẩm, có biệt thự xe hơi cùng đồ điện gia dụng. Trong linh đường hai hàng gia quyến quỳ gối đốt giấy tiền vàng mã, theo tiếng nhạc buồn nhỏ giọng thút thít, thỉnh thoảng để một ít tiền vào chậu than, miệng niệm mong người đã khuất yên nghỉ. Vương Hải Thanh nhìn thấy cảnh này cực kỳ hâm mộ, sau khi chết được mở quỷ nhãn, hắn có thể nhìn thấy trên quan tài có một người đàn ông bằng tuổi hắn, quần áo chỉnh tề đang mỉm cười nhìn về phía thân nhân. Vương Hải Thanh cúi đầu nhìn bản thân, trên người còn đang mặc quần áo của bệnh viện. "Ta là tử thần của học viện Câu Hồn, Điền Anh Phát giờ của ngươi đã điểm, đi theo ta." Điền Anh Phát ngoài ý muốn nhìn sang Mục Dung, vị âm sai này khác quá xa truyền thuyết. Điền Anh Phát đối mặt với người tuổi sấp sỉ cháu mình liên tục ôm quyền thở dài cung kính nói "Âm sai đại nhân, có thể cho tôi thêm chút thời gian không?. Tôn tử của tôi đang trên đường về nhà, sắp đến rồi, cho tôi gặp nó một lần cuối đi." "Nhục thân đã chết, tiền duyên tẫn tán* nên lên đường." *Ýói nợ duyên kiếp này không còn nữa. Giọng nói Mục Dung rất nhẹ nhưng trong giọng nói không có tính thương lượng kỳ kèo. "Đại nhân, xin người giúp đỡ." Đôi môi mỏng mím thành một đường, một giây sau xích sắt đã quấn lấy Điền Anh Phát, hắn liền phát hiện ra cơ thể không có chút sức lực chỉ còn mặc người kéo đi. Điền Anh Phát toàn thân run rẩy, kiêng kỵ thân phận của Mục Dung nên không dám nói lời khó nghe chỉ có thể ở phía sau trừng bóng lưng của cô. Theo sau Mục Dung đã có hơn mười linh hồn bị xích sắt quấn lấy, đi đến nhà cuối cùng, Mục Dung lật sổ trong tay cẩn thận quan sát sau đó liền thở dài. Bầu trời phía đông đã hừng sáng. Mục Dung mang theo những người này đến ngân hàng, hai sư tử đá ngồi xổm trước cửa vừa trong thấy người tới liền quay quay đầu nhìn, tiếp đến phát ra một trận gầm rú kinh hồn. Mười lăm oan hồn sau lưng Mục Dung cùng nhau rùng mình, không hẹn mà cùng muốn lui xuống lại bị xích sắt siết chặt không có đường lùi. Có người ngẩng đầu nhìn lên cái biển hiệu, chỉ thấy phía trên chình ình bốn chữ "Âm Dương dịch trạm." ""Cái này...chỗ này không phải ngân hàng sao? Trước đây tôi thường xuyên đến đây xử lý công vụ mà, làm sao mà..." Mục Dung không trả lời, cô mở bàn tay, lòng bàn tay xuất hiện một cái lệnh bài nho nhỏ màu đen, đem lệnh bài đưa lên trước, hai sư tử đá trong mắt loé qua ám quang khôi phục tư thế cũ, biến thành tượng đá bình thường. Mấy vị linh hồn dụi dụi mắt, hoài nghi bản thân quáng gà. Cả đám người xuyên cửa đi vào, giữa đại sảnh xuất hiện vòng xoáy màu xanh lục, giữa vòng xoáy là cánh cửa lớn thẳng tấp. "Vào đi, dưới đáy có người tiếp các ngươi." Không cam lòng cũng được, hối hận cũng được, đến mức độ này đã không thể quay đầu. Người dẫn đầu do dự vài giây liền cất bước đi vào, những người phía sau ngay ngắn trật tự cất bước theo sau. Rất nhanh cả đội chỉ còn Vương Thanh Hải và Điền Ảnh Phát. Mục Dung nhìn hai người họ một chút nói "Phía dưới có Vọng Hương Đài, ở chỗ đó có thể nhìn thấy người nhà lần cuối." Hai người nghe xong liền giật mình, vừa cảm kích vừa xúc động nói "Cám ơn." "Núi Hắc Cẩu không dễ chịu, hai vị đồng tâm hiệp lực sẽ ít chịu khổ." Vương Thanh Hải đứng ở trước cửa quay đầu nhìn thoáng qua, cúi đầu xuống thì quần áo bệnh viện đã hoá thành trường bào màu xanh cùng áo khoác, tay trái xuất hiện một cây trường mộc, tay phải cầm một ít lương khô, hắn mỉm cười nếp nhăn trên mặt lại càng sâu, cuối cùng không nói thêm gì một bước đi vào cửa. Cánh cửa lớn bỗng hoá mờ nhạt rồi biến mất. Mục Dung đứng chờ trong chốc lát, xác định không xảy ra chuyện gì mới quay người rời khỏi Âm Dương dịch trạm. Đứng trước cửa ra vào, cô ngẩng đầu nhìn trời, còn một ít thời gian mới đến hừng đông. Mục Dung đưa ngón trỏ cùng ngón giữa lên, hơi hơi chuyển động, ở giữa hai ngón tay xuất hiện lá bùa màu xanh. Lá bùa cháy thành tro hoá thành đốm sáng nhỏ lượn lờ trước mặt Mục Dung. "Hoàng Á Nam ở đâu?" Đốm sáng nghe xong liền động, xong lại giống như con ruồi không đầu đi loạn. Thấy thế Mục Dung thở dài phất ống tay áo, đốm sáng màu xanh lục liền biến mất. Trên đời này không có truy hồn phù* tìm không được linh hồn, trừ phi linh hồn bám vào thân thể người sống. *Truy hồn phù, cái tên nói lên tất cả rồi. Y như hệ thống GPS. Luật lệ Địa Phủ, vong hồn nhập vào người sống là trọng tội, Mục Dung nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao sống chết gì Hoàng Á Nam cũng không chịu đầu thai, nếu tiếp tục phạm sai lầm kiếp sau đừng mơ có cơ hội làm người... Trước hừng đông, Mục Dung quay trở về nhà, cô không lập tức trở về nhục thể mà đi đến bên cửa sổ yên lặng quan sát cư xá yên tĩnh, thật lâu sau lại lôi ra một lá bùa màu hồng. "Đường Khiết." Lá bùa đốt được một nửa, trước mặt Mục Dung xuất hiện năm chữ "Âm phủ năm trăm năm." Lá bùa đốt xong dòng chữ cũng mất theo. Mục Dung nhìn chằm chằm vào chỗ chữ viết thật lâu, ánh mắt trùng điệp như đang nhìn về nơi rất xa rất xa. Chuông điện thoại vang lên kéo cô về thực tại, nhíu nhíu mày cô bóc ra lá bùa trên trán linh hồn quay lại vị trí cũ, lấy điện thoại đặt dưới gối ra, là số lạ. "Xin chào." "Cho hỏi có phải là Mục tiểu thư?" "Là tôi, cho hỏi cô là?" "Tôi thấy bài đăng trên web 88 của cô, có phải cho ở trọ miễn phí không?" "Cô có thấy mới năm giờ sáng gọi điện là quá sớm không?" Mục Dung nói xong cúp máy, đem số lạ vào danh sách đen, vuốt nhẹ màn hình đã có ba bốn mươi cuộc gọi nhỡ cùng mười mấy cái tin nhắn. Nội dung ngắn ngọn hay dong dài gì cũng liên quan đến chuyện thuê phòng. Mục Dung nhìn thời gian gửi tin, quyết định đem tất cả số lạ này vào danh sách đen. Sáng sớm, Mục Dung đi vào cửa hàng lập tức mở máy tính, chuẩn bị sửa lại bài đăng cùng giờ giấc nghe điện thoại. Không nghĩ tới vừa mở bài đã có một trời tin nhắn để lại. Đại đao Mọi người đừng nên tin, chủ thuê là đồ lừa gạt đó, thái độ lồi lõm kinh khủng, tôi gọi là muốn trực tiếp đến nhìn phòng một cái, chủ thuê nghe máy một lần xong không thèm bắt máy nữa. Người nặc danh Tôi xưa nay không tin có bữa trưa miễn phí nha, miễn phí thuê còn bắt buộc là nữ, rõ ràng là có ý đồ bất lương rồi. Bác gái Sơn Dương Không biết chủ thuê mấy tuổi nữa, chắc hơn năm chục quá. Tám giờ tối đi ngủ à??? Người nặc danh Ban đêm không được ra ngoài, có cho không cũng không ở! Mục Dung vuốt vuốt chuột xem thêm mấy tin nhắn, khoá lại bài viết. Vừa mới khoá bài điện thoại đã vang lên. Là số lạ, Mục Dung nhìn thoáng qua đồng hồ, chín giờ sáng không sớm không muộn. "Xin chào." "Xin chào, có phải Mục tiểu thư?" Trong điện thoại truyền ra giọng nữ trẻ tuổi mười phần ngọt ngào cùng tràn ngập tình thần. "Là tôi." "Tốt quá, tôi là Tang Du, trên 88 thấy bài đăng tìm bạn cùng phòng của cô, không biết cô đã tìm được chưa?" Mục Dung trầm mặc một lát rồi trả lời "Tôi nhắc lại một chút về yêu cầu, trời tối nhất định phải ở nhà, trong nhà không có wifi không có TV cũng không có gas, điều kiện như vậy cô có chịu không?" Bên kia điện thoại suy nghĩ một chút, lễ phép trả lời "Vậy xin hỏi bày trí nhà như thế nào?" Mục Dung nhíu mày thành thật trả lời "Hai phòng ngủ, mỗi người một phòng, giường, tủ quần áo, bàn trang điểm cùng nhu yếu phẩm tôi có thể mua những thứ khác cô tự mình mua, bất quá nếu lúc cô chuyển đi có thể quy ra tiền bán lại cho tôi. Trị an cư xá tốt, trong nhà có máy nước nóng, tuy không có gas nhưng có lò vi ba, nguyên liệu nấu ăn tôi có thể cung cấp." Tang Du nghe giọng Đông Bắc từ trong điện thoại phát ra liền mỉm cười. Đối với vị Mục tiểu thư này tò mò hết sức, không chỉ vì free chỗ ở mà còn dùng phương thức "trước xấu sau tốt" để biểu đạt. Hiện tại có rất nhiều người dùng lời ngon tiếng ngọt, thậm chí lừa gạt tránh nặng tìm nhẹ nhưng mà người này lại ngược lại, đầu câu chuyện toàn nói chỗ không tốt, không sợ doạ người ta chạy mất sao? "Tang tiểu thư, cô có chịu không?" "Không vấn đề, cho hỏi lúc nào tôi có thể chuyển đến?" "Lúc nào cũng được." "Vậy hôm nay đi." Lần này đến phiên Mục Dung kinh ngạc "Tang tiểu thư không muốn đến xem phòng trước sao?" "Không cần, tôi vừa xuống xe lửa cũng cần có chỗ ở mà, không biết bây giờ Mục tiểu thư có tiện không?" "Tiện, cô đón xe đến gia viên Hân Hân, tôi ở dưới tiểu khu đợi cô." "Được, chút nữa gặp."~~~~~~~WP đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, không thể đăng nhập không thể đăng bài. Điều gì tệ hơn edit? Là edit trên đt và keyboard cứ tùy tiện sửa lại như "truyền thống" dù mình viết méo sai cái gì. Okie fine.
[BH][HĐLD][EDIT] Bạn cùng phòng là Tử Thần! - Thỉnh Quân Mạc gốc Ta Tử Thần bạn cùng phòng! Đổi thành Bạn cùng phòng là Tử Thần!Tác giả Thỉnh Quân Mạc loại BHTT, Hiện đại, linh dị ma quái, bắt ma, hài hước và vân vân mây mây...Tình trạng bản raw 245c chính 3c phiên ngoại tổng 248c Đã hoàn.!Tình trạng edit Tùy có thói quen đọc truyện trước edit sau, nếu sai sót sẽ được bổ sung QT chính thức được lấy từ bạn Jinbalyol Đặt 1 tảng đá lên ánLúc tám tuổi, bé gái Tang Du bị tai nạn xe cộ, sau đó cô bé vô tình có được dị nay, Tang Du có thể nhìn được rất nhiều thứ mà người thường không thể nhìn được, có thể nhìn thấy đồ vật quái lạ, có thể thấy ma quỷ, có thể thấy thế giới bên kia, thường nói chính là mắt âm vì khi còn bé không biết cách che giấu, vì thế mọi người thường xuyên nhìn thấy Tang Du nói chuyện với không khí, còn cười cười rất tự nhiên n, vì vậy mọi người đều hoảng sợ tránh xe cô tới khi trưởng thành, biết được bản thân mình khác người thế nào, thì Tang Du cũng đã cô độc một mình, không hề có bạn bè nào ngày, Mục Dung chỉ là một ông chủ cửa tiệm đồ mã, tiếp đón người sống, kiếm chút tiền đồng, sinh hoạt nuôi nhưng ban đêm, hắn chính là Tử Thần, phục vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*.* Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh.Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vậy, Tang Du chuyển đến...Tang Du Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ??~~~~~~Diễn chính Tang Du, Mục DungPhối diễn A Miêu, Hách Giải Phóng và vô số người người quỷ quỷĐặt 1 tảng đá vào bìa An Celle
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để 1 Âm Sai Mục Dung. Gia viên Hân Hân ở ngoại thành thành phố Sơn Dương bốn giờ sáng. Trước nhà 403, một nhà ba người vẻ mặt tức giận mặc đồ ngủ đứng trước cửa. Người đàn ông đang ôm đứa bé trai tầm sáu bảy tuổi im lặng không nói gì. Người phụ nữ mập mạp bên cạnh mặc áo ngủ in hoa, thành phố Sơn Dương nằm ở phía bắc, tiết trời cuối thu thời điểm lúc rạng sáng bốn giờ là lúc lạnh lẽo nhất. "Mở cửa! Có ai ở nhà không, mau mở cửa!" Người phụ nữ giơ tay đập đùng đùng vào cửa nhà số 403 đang đóng chặt. "Thục Phân, hay là thôi đi. Chắc không có ai ở nhà đâu, ban ngày chúng ta lại đến đi." "Thôi cái gì! Trong nhà bây giờ khác nào Thủy Liêm động không? Ông là cái đồ bỏ đi, không thể giúp được việc gì cả. Đèn trần nhà tôi mới thay giờ hỏng hết cả rồi đấy!" "Có ai ở nhà không? Mau mở cửa, nhà các người rỉ nước ảnh hưởng đến người khác đây này, còn không mở cửa bà đây báo cảnh sát!" Đang nói, cửa phòng 402 chợt mở cửa, một thanh niên bẩn thỉu thò đầu ra "Chuyện gì vậy?" 402 là gia đình của A Minh, trạch nam làm nghề tự do, bốn giờ sáng chuẩn bị vào giấc ngủ hắn liền nghe tiếng đập cửa ầm ĩ, tò mò nên liền mở cửa góp vui. "Tiểu tử, cậu có biết chủ nhà này không? Đúng là không ra gì cả, tôi ở phòng dưới 302, mới vừa dọn dẹp trang trí xong được mấy ngày, ở còn chưa nóng mông, cái đồ gia hoả này, ống thoát nước bị rỉ ào ào chảy nước xuống phòng tôi, trần đèn thủy tinh vừa thay cũng hỏng mất!" A Minh lắc đầu "Không quen biết, đại tỷ, cô đập ầm ĩ như vậy người ta còn không mở cửa chắc là không có ở nhà rồi. Cô cũng đừng đập tiếp làm gì mới hơn bốn giờ sáng làm phiền hàng xóm thì không hay, với cả hôm nay là cuối tuần mà chắc là người ta ra ngoài ăn chơi rồi, tôi thấy hay là đại tỷ đây đi nói với quản lý toà nhà, đợi đến sáng chủ nhà về rồi giải quyết riêng đi." "Tiểu tử này nói đúng đó Thục Phân, đừng đập cửa nữa, chúng ta đi nói với quản lý đi." "Ông xem, phiền muốn chết mà!" Đang lúc nói chuyện, dòng nước từ trong khe cửa tràn ra ngoài, không cần mở cửa cũng biết thảm cảnh trong phòng ra làm sao. Thục Phân chán ghét nhấc chân tránh khỏi dòng nước, mang bực bội trong lòng đập mạnh vào cửa phòng 403 một cái mới chịu đi về. Ngay lúc này, cô gái áo đen đâm đầu đi tới, cô gái này ăn mặc quái dị, mặc độc một áo màu đen vừa rộng vừa dài đến mắc cá chân, ống tay áo to đến mức không thấy được tay. Cô gái tết tóc đuôi ngựa, ngũ quan xinh đẹp, da thịt trắng nõn, đôi môi mỏng mím thành một đường, nhưng dáng vẻ lạnh lùng, toát lên vẻ người lạ đừng đến gần. Thục Phân còn đang càu nhàu chuyện bỏ ra biết bao nhiêu tiền trang trí nhà cửa, cái đèn trần thủy tinh kia bà đây thích biết bao nhiêu, dường như không nhìn thấy được cô gái kia đang đi đến. Hành lang nhỏ hẹp căn bản không thể chứa nổi ba người song song đi qua, mà cô gái kia cũng không có chút ý tránh né, chỉ sau một khắc một màn quỷ dị đã xảy ra. Cô gái áo đen "đi xuyên qua" Thục Phân, còn Thục Phân vẫn không hay biết gì tiếp tục càu nhàu lẩm bẩm. Cô gái nhón nhẹ chân, liền bay lên lơ lửng. Hướng về phòng 403, xuyên qua cửa đi vào. Trong phòng nước ngập tới mắt cá chân, trên mặt nước trôi nổi những vật dụng hằng ngày, trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ là một thiếu nữ đang nằm, tướng mạo y như đúc với cô gái mặc áo đen, chỉ khác chút là thiếu nữ đang nằm ngủ kia nhiều hơn cô gái mặc áo đen một tia huyết sắc. Thiếu nữ trên giường ngủ tóc đen xoã dài, trên trán còn dán một lá bùa màu vàng. Cô gái áo đen đảo mắt, trong mắt loé lên chút tức giận. Cầm lên pháp ấn, cô nhìn về mấy chỗ thoát nước trong phòng miệng lẩm bẩm, mặt nước yên tỉnh hiện lên vòng xoáy, tiếng thoát nước phù phù chuyển đến chưa đến nửa giờ trong phòng đã không còn vũng nước nào. "Mục Dung, ngươi đừng hòng bắt được ta!" Nửa đêm tỉnh lặng, cư xá trống trải đột nhiên vang lên tiếng la hét thê lương. Cô gái áo đen đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bảo an toà nhà đang đứng dưới lầu, đèn đường mờ vàng lại chiếu mặt hắn ra trắng bệt một mảng, bảo an cầm trong tay cây gậy lớn, chỉ thẳng vào cửa sổ nhà Mục Dung. Mục Dung bay ra ngoài, đứng trước mặt bảo an, chân bắt chéo chân, ôm cánh tay của mình lạnh lùng nói "Hoàng Á Nam, ngươi khi còn sống không có kiếp lỗi nặng nào, như sau khi chết, đầu tiên là đào tẩu khỏi tay ta, tiếp đến chiếm dụng cơ thể người sống, những điều này đều là trọng tội, chẳng lẽ ngươi muốn kiếp sau không thể làm người?" Bảo an hai mắt đỏ bừng trừng cô, thân thể nhẹ run khoé miệng chảy ra chất lỏng trong suốt, mồm miệng không rõ nói "Ta không muốn đầu thai! Không muốn có kiếp sau! Cũng không nên chết! Mục Dung, những chuyện này là ta cảnh cáo ngươi, đừng chọc điên ta! Trên đời này có không ít vong hồn, vì cái gì hết lần này đến lần khác nhắm vào ta!" Mục Dung híp mắt, càng thêm lạnh lùng "Ngươi cho rằng trốn ở thân thể người thì không sao?" "Soạt" một tiếng, trên tay Mục Dung đang trống rỗng xuất hiện xích sắt. Bảo an nhìn qua xích sắc lập tức kiêng kị, nhưng vẫn kỳ quái cười "Mục Dung ngươi dám sao? Sao không mở to quỷ nhãn của ngươi ra mà nhìn một chút? Chủ nhân của thân thể này vận rủi quấn quanh, thân thể lại mắc bệnh, hồn vía bất ổn. Ngươi xuống tay với ta, hắn đừng mong sống!" Mục Dung hít một hơi, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo, gắt gao nhìn chầm chầm bảo an nhưng vẫn không hề cử động thân thể. Bảo an thấy vậy cười càng thêm lớn, cư xá yên tỉnh tiếng cười truyền đi rất xa, hắn chậm rãi lui người "Không được đuổi theo! Nếu không ta liền đập đầu chết!" Nói xong xoay người chạy. Mục Dung nhìn bảo an chạy biến, không đuổi theo chỉ nhẹ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời , phía đông đã sáng lên từ khi nào, cô cũng nên trở về thân thể thôi. Không nghĩ đến nhất chính là Hoàng Á Nam nhìn thảm hại lại có oán lực như vậy... Mục Dung bay về phòng 403, lướt đến phòng ngủ nằm xuống, hai thân thể hoàn toàn trùng khớp, thiếu nữ trên giường bỗng nhiên mở mắt. Mục Dung đưa tay bóc ra lá bùa trên trán đặt xuống gối, đứng dậy xuống giường đi chân đất thu dọn lại nhà cửa. Sáng sớm hôm sau, Mục Dung chủ động đi đến nhà 302 gõ cửa. "Ai?" "Xin chào, tôi ở lầu trên phòng 403." Thục Phân nghe đến liền nổi điên, không thèm quan tâm cái gì liền mở rộng cửa quát "Cô về thì tốt, cô xem đi, cô xem nhà bọn tôi có giống cái trại nuôi cua không? Cái đèn trần lớn..." Người phụ nữ nói đến đây thì im lặng, Mục Dung không nói thêm chỉ lấy một xấp tiền từ trong túi ra, sau đó lại lấy thêm một cái phong bì nhét tiền vào trong đi cho Thục Phân "Xin lỗi chị, hôm qua tôi không có ở nhà, ống nước bị nổ, tổn thất của chị tôi nhất định bồi thường, chị xem nhiêu đây đã đủ chưa?" Mục Dung lễ phép mỉm cười, ngữ khí dịu dàng nhưng đáy mắt lại không chút vui vẻ, lời nói của cô như được lập trình sẵn. Thục Phân nhận phong bì mở ra đếm, không chỉ đủ mà còn dư không ít, lập tức chuyển từ tức giận sáng vui vẻ. "Ôi! Cô gái, mấy chuyện này cũng là tại quản lý toà nhà, chống nước thôi cũng làm không tốt, chút nữa tôi đi tìm bọn họ, một năm thu không biết bao nhiêu phí mà làm không đâu ra đâu cả, ống nước nhà cô bị nổ đúng không? Chút nữa theo tôi đi tìm bọn họ, xem xem có gì cần bồi thường không." "Tôi có việc không đi được, chị có vẻ bận rộn, tôi về trước?" "Được được, không phiền cô!" Mục Dung xoay người trong vòng một nốt nhạc, lễ tiết tươi cười lập tức biến mất. Cô không về nhà trực tiếp xuống bãi đỗ xe, lấy xe chạy đến nơi hẻo lánh, nơi xe dừng lại là một vùng núi chỉ dành cho xe đạp. Mục Dung bộn bề nhiều việc. Buổi sáng là chủ cửa hàng vàng mã phục vụ người sống. Buổi tối lại làm Tử Thần phục vụ Địa Ngục, tích nhặt ân đức cứu giúp Thân sinh. Đạp xe mười lăm phút là đã đến cửa tiệm, mấy năm nay trong nước bắt đầu phổ biến hoả táng, thành phố Sơn Dương là một trong những thành phố thí điểm cho việc này. Cuối năm trước ở vùng ngoại ô vừa xây xong trung tâm mai táng và dịch vụ chăm sóc linh cữu . Hai nơi này vừa làm xong giá nhà phụ cần giảm xuống đáng kể, có không ít hộ gia đình đối với việc này hết sức bất mãn, ai có điều kiện liền trực tiếp dọn đi. Mục Dung nắm lấy cơ hội này liền có thể mua căn nhà 403 ở Hân Hân gia viên. Từ cửa hàng vàng mã của Mục Dung đi về hướng tây mười lăm phút là đến trung tâm mai táng và dịch vụ chăm sóc linh cữu của thành phố Sơn Dương, vì vị trí thuận lợi nên cửa hàng vàng mã sinh lời không tệ. Đạp xe nửa đường Mục Dung ngừng lại trước chỗ bán đồ ăn sáng, bà chủ thấy cô liền cười ha hả mang theo cái túi đi ra. Bên trong túi đựng một chén tương đậu không đường và bốn cái bánh bao nhân rau, Mục Dung treo túi lên tay cầm xe đạp, hướng bà chủ gật đầu. "Hôm nay cũng là 3 tệ rưỡi, còn lại 262 tệ rưỡi!" Bà chủ nhìn Mục Dung đi xa liền lắc đầu "Cô gái này, hai năm chỉ ăn một loại..." Mục Dung ngừng xe, cầm theo túi nhựa, từ trong túi quần lấy ra chìa khoá rồi xoay người cúi xuống mở khoá, soạt một cái cửa sắt cuốn lên. Bên trông tiệm tràn ra một ít âm khí, Mục Dung mặt lạnh đi vào. Cửa hàng nhỏ như nhà để xe, bên trong bày đủ thứ kiện hàng, giấy vàng ngựa trắng, còn có hình nộm giấy mặc váy xanh váy trắng, tất cả đều không có mắt. Đương nhiên còn có những thứ khác, tỷ như phương tiện giao thông, cỗ kiệu thuyền buồm, nến nhang đèn hoa đầy đủ mọi thứ. Mở đèn bên trong cửa hàng vẫn còn chút quạnh quẽ, cô đi đến bàn làm việc, mở túi lấy đồ ăn sáng. ~~~~ Tác giả có lời muốn nói hy vọng chúng ta có thể dắt tay nhau cùng đi qua. Mị edit bôi này có thể đọc rap. Phẩy và xuống hàng nhiều quá rồi. Hắc bào thiếu nữ
bạn cùng phòng là tử thần